Update tình hình tháng 11


Chào các bạn già và trẻ, những người bạn trên wordpress và những người bạn không quen (hoặc chưa quen :”>) dại dột đi lạc vào wordpress này,

Nói thật wordpress của mình không phải popular gì cho cam, nhưng mình cũng thấy hơi tội lỗi nếu đã bạn nào ghé thăm, nhìn thấy bài cuối cùng là từ hơn bốn tháng trước, chửi thầm rồi quay ra. Sự thật là từ khi vào năm nhất đại học, thời gian rảnh rỗi của mình cứ teo tóp lại dần dần 8-}. Giờ đi tắm và đi ngủ của mình là hai giờ sáng, và giờ về nhà của mình nhiều khi là 1 giờ sáng, vì đó cũng là giờ thư viện của trường đóng cửa và kick sinh viên out.

Dù sao thì hôm nay lương tâm mình đã cắn nhau quyết liệt, mình quyết định vào post một bài, tái ngộ với người quen thì tốt, không…thì thôi =))) Ngoài ra mình có (gây ra/tạo ra) một vài thay đổi với wordpress này. Ảnh banner có hàng cây đang đổi lá trong sương thu là do bố mình chụp ở Champaign-Urbana, Illinois. Định đổi cả theme, nhưng rồi quyết định theme này đơn giản, trung tính, dễ đọc, không màu mè, đối với mình thế là được rồi. Rồi mình cũng thay đổi menu một chút, nhưng do trình còi cộng với nhiệt huyết, mình đã xóa hẳn cái menu và không biết làm sao để khôi phục @@. Lười vào wordpress là bị như thế đấy T_T. Theo tin giờ chót thì mình đã lập lại menu mới như cũ rồi nhé =D.

Về fanfiction, thì nói thật đầu mình lúc nào cũng ấp ủ rất nhiều ý tưởng ý :”>. Nhưng mà mình ứ có thời gian, nên mình khất thôi =)).

À, đó là về fanfic mới thì có lẽ trong thời gian tới mình không có gì để giao nộp, còn về fic cũ, cũng có đôi điều muốn nói. Nỗi khổ tâm của bác sĩ Park viết hồi tháng 7 là fanfic đầu tiên và tính đến nay là duy nhất mà mình post và cho phép repost lên một số fansite, website. Mình cũng khá mừng khi có kha khá người chấp nhận và thích cái sự tửng vô biên của cái fic, nhưng không mừng lắm khi một số bạn không comment cho mình. Assume là tác giả nào chẳng thích được đọc comment, mình cũng thế thôi, nhưng mình không mong đợi tất cả bạn đọc phải comment cho fanfic của mình, đơn giản vì với thời gian biểu của mình, mình khó có thể trả lời tất cả các bạn được. Người đọc comment bằng lời đối thoại, mà tác giả không trả lời thì đối thoại sẽ thành độc thoại, còn gì awkward hơn thế? Mình không muốn đặt người quan tâm đến fic mình vào cảnh awkward, nên trong hiện tại và tương lai, mình sẽ không bao giờ dọa dẫm những bạn đọc chùa, và không bao giờ mong đợi tất cả người đọc phải comment.

Tuy nhiên, nếu bạn đã thích fic của mình và bày tỏ trong tin nhắn xin repost, thì tại sao lại không đưa những lời ấy vào comment nhỉ? Khi thấy có một bạn repost fic của mình trong blog mà lại để private, một tuần sau khi thấy bạn này xin repost trên fansite, mình đã hơi do dự, nhưng vẫn đồng ý như với tất cả các đề nghị khác. Những bạn khác đề nghị repost thì cũng tương tự, hầu như không mấy ai comment. Chỉ thấy hơi lạ là với công repost trên blog cá nhân, rồi lấy permission để repost trên fansite khác, tại sao những cảm nghĩ của các bạn trình bày trong tin nhắn, lại không thể viết thành comment nhỉ? Dù là hài lòng, không hài lòng, ngứa ngáy, thấy nhảm nhí, thấy giải trí, muốn oánh tác giả, đọc xong thấy hối hận, đọc xong thấy đau mắt, đọc xong thấy đau má, đọc xong thấy đau ốm, đọc xong thấy oán tác giả vì tội báng bổ… dù là gì thì mình vẫn cứ chấp nhận trong comment cơ mà? Nên tóm lại, thứ nhất, I don’t bite. Thứ hai, mình không chê comment, trong khi các bạn được quyền chê fic. Thứ ba, cha mẹ ơi, các bạn đừng kêu lười với ngại nha, xạo nha, mình ứ tin. Thứ tư, tất cả ba điều trên chỉ mang tính chất tham khảo, mình có ý kiến vậy thôi, comment hay không vẫn tùy vào các bạn.

Một điều nữa là repost, đến đây thì mình chuẩn bị xắn tay áo chửi đây :-L. Ngoài các fansite, website mình đã đồng ý một cách cực kỳ dễ dàng, thì wattpad là một trang có những thành viên mặt dày đem fic người khác đi post mà không hề xin phép :|. Những fic đem đi repost không được trình bày như nguyên bản, và đương nhiên người repost is assumed to be the author :-L. Mình tìm ra fic mình bị repost trên wattpad với tên tác giả NhungJung chỉ vài ngày sau khi chính mình đăng lên vnfiction và vcassiopet.net :|. Lời nhắn thì đã để lại nhưng bạn này chưa bao giờ trả lời, chưa bao giờ dỡ fic khỏi wattpad, chưa bao giờ xin lỗi và xin permission repost, chưa bao giờ bổ sung phần trình bày cũ có tên tác giả và những điều khác, cũng chưa bao giờ ngừng repost tràn lan các fic khác mà bạn này không thuộc quyền sở hữu. Bạn NhungJung, tôi nói thật là bạn mặt dày quá đấy :-L.

Màn chửi bới có lẽ phải dài hơn, nhưng đã bị cắt đi trong khâu kiểm duyệt 8-}. Bài update tình hình của mình cũng đã dài hơn dự kiến rồi, nên xin cầm váy nhún chào ở đây. Hẹn các bạn trẻ một ngày hơi xa =D.