1. Cỏ lan chi
Hồi nhỏ, mình rất ghét cái tên Lan Chi. Lại được một chiều ở trường mầm non Thành Công, mẹ đến đón mình khi mình đang chơi với thỏ rồi tranh thủ bắt chuyện với bạn cùng lớp của mình, mẹ khen xã giao một câu ngọt xớt: “Ôi, tên cháu là Thùy Dương à, tên kêu thế!”. Mình xị mặt ra, về nhà hỏi ông nội. Ông nội mình là chuyên gia về chữ nghĩa, giảng giải rằng Thùy Dương là cây thùy dương hay là cây dương liễu, rất mềm mại, yểu điệu. Thế là ôi thôi, từ ngày ấy, tự ti về cái tên còn chưa bõ, mình còn thêm ghen tị với cái tên của người khác. Đến tận khi vào tiểu học, nói chuyện với bạn về cái tên yêu thích, mình vẫn nói mình thích tên mình là Thùy Dương. Nhiều đứa dẩu mỏ: “Nghe Thùy Dương đã thấy đanh đá.” Mình dẩu mỏ lại: “Hừ, biết cái gì, Thùy Dương là cây dương liễu mềm mại đấy biết chưa (!!)”
Chị gái mình cũng là người từng không hài lòng về chuyện tên tuổi, vì tên chị có thể dùng cho cả nam và nữ, nhưng phần lớn Hồng Minh mình và chị gặp từ trước đến giờ đều là con trai. Gần ba mươi năm trước, ông nội đặt tên cho chị vì Hồng Minh, tức cảnh tượng bình minh đẹp đẽ. Mà cái đẹp thì phi giới tính, nên thảo nào nhà nhà đặt tên con trai là Hồng Minh.
Được biết hơn hai mươi năm trước, bố là người đặt tên cho mình, mình liền lân la hỏi lý do của cái tên. Mà hình như mình hỏi không phải chỉ một lần (!!) Nhưng mình nhớ nhất là bố nói tên con hơi bị đẹp, chuyển sang tiếng Anh không sợ mất dấu, sướng nhá! Xong mình nghĩ bụng, tội nghiệp những người tên Ngữ hay Ngọc…
Mới 1-2 năm trước, mình bắt đầu đi tìm ý nghĩ của cái tên mình. Hành trình bắt đầu với sự thất vọng khi mình phát hiện ra cỏ lan chi là loại cỏ trồng rất phổ biến, và nếu cái tên quyết định số phận thì chứng tỏ vóc dáng của mình là tại cây cỏ…rất là lùn!!!!
Thế mà rồi cũng như chị gái mình dần dần chấp nhận và yêu thích cái tên của chính mình, bản thân mình cũng thích cỏ lan chi. Mình không thể là Thùy Dương, Linh Lan, hay Yên Thu được. Cỏ lan chi không thể như cây dương liễu, hoa lan chuông, hay sương khói mùa thu, nó chỉ là cây cỏ xanh tươi bốn mùa, khiêm nhường trong bóng mát, không cần bàn tay chăm sóc mà vẫn sống bền bỉ. Ít người để ý khi cỏ lan chi nở hoa, vì lan chi chỉ nở hoa ở xứ lạnh, những chùm hoa trắng tinh nhìn hơi giống linh lan, lặng lẽ nép dưới lá cỏ xanh. Chẳng ai hái những chùm hoa về, chúng cứ tự do mơn mởn, vì chúng chỉ là cỏ hoa không lời.
2. Hoa cúc dại
Lớn lên rồi, mình rất thích thược dược (peony), nhưng đây là loại hoa xinh đẹp, trang nhã mà mình muốn nâng niu. Còn loại hoa mình yêu thích với mục đích phá hoại (!!) thì đích thực là hoa cúc. Lý do thì vô vàn, nhưng có ba điểm nổi bật. Một: hồi mình 4-5 tuổi, các cô bán hàng quần áo ở mặt tiền nhà ông bà ngoại rất quý mình, toàn mua hoa cúc cho mình chơi. Hai: hoa cúc giúp đỡ rất nhiều cho những người thiếu quyết đoán: “Yêu, không yêu, yêu, không yêu, ăn, không ăn, ăn, không ăn, mua, không mua, thôi mua.” Ba: mình chết mê chết mệt vì chuyện tình trong phim Hàn Quốc về một anh sát thủ si tình, mỗi chiều vào đúng 4h15 anh này đều đặt một chậu hoa cúc trước cửa nhà cô họa sĩ rồi chạy mất, báo hại cô này không biết người hâm mộ bí mật là ai, thế là yêu nhầm người…
Của đáng tội, mình lại rất thiếu kiến thức Thực vật học. Dạo gần đây mình mới phát hiện ra hoa cúc (daisy) và hoa cúc dại (chrysanthemum) thật ra là hai loại hoa khác nhau. Tiếng Việt đã cho mình giấu dốt, nhưng tiếng Anh lại làm cái dốt lòi ra.
Ở chỗ mình, mình xuân đến là cỏ tự nhiên mướt xanh, rồi hoa cúc dại nở vàng rực lối đi. Không như cỏ lan chi, hoa cúc dại khiến cho mình cảm thấy tham lam. Mình cắt một đám cúc dại ngay trước khi cơn bão đến vùi dập hết hoa lá, rồi cắm đám hoa dại vào cốc nước, đặt trên bậu cửa sổ. Màu vàng là một trong những màu sắc khiến người ta cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc ngay lập tức, nhưng niềm vui cũng có giá của nó cả. Hoa cúc dại nở gần giống như hoa mười giờ, mỗi khi tắt nắng là chúng rũ ra như mất sổ gạo. Ngày mới lên, chúng lại xun xoe nở vàng rực cả bậu cửa sổ. Hoa lá cỏ cây đã mê hoặc mình đến mức mình đã trở thành Tottochan bên cửa sổ hàng ngày, cứ thức dậy là người uống nước, xong đến lượt cây cối uống nước.
3. Những chuyện đã kể bao lần
Những chuyện đã kể bao lần thì có rất nhiều, vấn đề chỉ là tìm chuyện gì phù hợp để khép lại một buổi tản mạn.
Chắc hẳn không thể là chuyện mình bắt đầu làm vườn với hạt giống hướng dương, rồi một cây húng quế, một cây mâm xôi, và một cây bạc hà. Chắc hẳn là vì mình có người mẹ đam mê cây cối và không ít lần lén lút vặt cây cảnh nhà người ta để đem về nhà mình trồng, nên mình đâm tham vọng trồng cả…ngò tây và cà rốt để lấy rau ăn.
Chắc hẳn không thể là chuyện mình thiếu lòng tin vào con người và chán ngán hiện thực khi mà xuân đến, sau một tuần ấm áp với tiết trời 18-20 độ C, dự báo phán trời có tuyết đúng lúc mình đã tự tin xếp giày đi tuyết vào sâu dưới đáy tủ.
Chắc hẳn không thể là chuyện mình rất thích Lê Hiếu vì anh là người có thẩm mĩ âm nhạc già dặn, cũng là người khiến mình nghe nhạc Việt một cách già dặn.
Chắc hẳn không thể là chuyện tuổi thơ không phải chỉ là chương sách cũ, mà còn là bài học mới, mỗi lần đọc lại hiểu thêm nhiều điều.
Tình sao thế nhớ nhau chẳng thấy nhau
Nhớ như chưa bao giờ nhớ
Ðã yêu như bao giờ thế?
Mùa mới trong tim ta hay em đang dệt nắng tràn trề
Mà sao thế cứ như là ấu thơ
Chiêc hôn khi xa thật quý
Ước mơ khi xa là sẽ nồng thêm
Em không nghe xuân đang lan về mà ta chưa có nhau
Em không nghe tình ta hát êm
Không nghe thầm ta nhắc tên
Nhớ như chưa bao giờ nhớ
Muốn hôn ta lo làm vỡ nụ hôn xanh tươi
Có em ta thêm bình yên
Có ta em thêm hồn nhiên cười nói
Xuân đang thơm hay em thơm?
Làn hương nghe rất quen…